Nguyen Bao Nam

Sunday, February 21, 2010

Nhân Gian Đa Tình




人间情多,真爱难说.
心中能有几分把握.
来来往往,你你我我.
谁又知道最后结果.
人间情多,真爱难说.
有缘无缘 小心错过.
一时欢笑,一时寂寞.
一生相伴最难得.
问不出为什么,
止不住你和我,
心甘情愿受折磨.
问不出 为什么,
止不住你和我,
一年一年这样过

Nhân gian đa tình nên tình chân thật vô cùng khó nói
Trong lòng người liệu có được mấy phần như thế

Chàng chàng, thiếp thiếp, người đến rồi lại đi

Chẳng ai biết được kết quả cuối cùng thế nào

Nhân gian đa tình nên tình chân thật vô cùng khó nói
Dù có duyên hay không thì ta nên cẩn thận nếu không sẽ bỏ lỡ mất cơ hội
Lúc cười vui, lúc cô đơn

Một đời làm bạn cùng nhau thật vô cùng khó

Ta hỏi mãi mà vẫn không biết tại sao như thế?

Đành cam lòng chịu sự giày vò
Một năm qua đi như thế.


http://www.youtube.com/watch?v=TVHqN1HA1zk&feature=fvw

Thursday, December 17, 2009

Koibito Yo - Người yêu dấu


Có những ca khúc mà bạn có thể nghe đi nghe lại hàng chục lần liên tiếp mà ko chán.
Có những ca khúc mà bạn có thể tìm thấy trong đó 1 khoảnh khắc của tâm hồn mình hòa vào.
Có những ca khúc mà bạn có thể tìm thấy những dòng suy nghĩ của mình trong đó...



Mayumi Itsuwa

Bắt đầu đi hát vào năm 1972, Itsuwa Mayumi là ca sỹ rất nổi tiếng ở Nhật Bản với tiếng tăm lên đến tuyệt đỉnh qua nhạc phẩm Koibito Yo vào năm 1980.
Phần nhạc trong bản thu âm “Koibito yo” gốc được nhạc sĩ Funayama soạn. Và ông đã dành tới gần 50 giây ở phần dạo đầu cho riêng dàn nhạc biểu diễn, nghe rất kịch tính. Cả bài ca như cơn gió lạnh thổi ngang qua, làm tê buốt những tâm hồn bị tổn thương bởi tình cảm...

Bài hát này nhanh chóng trở thành nhạc phẩm No.1 tại Nhật và tại Hong Kong, Đài Loan, Singapore với lời Trung Hoa. Thu tại Paris, Pháp, bài hát này có hoà âm tuyệt vời và lời lẽ rất thơ, kể về một chuyện tình đổ vỡ với người con gái ngồi cóng lạnh trên băng ghế xiêu vẹo nơi công viên, dưới cơn mưa, chờ người yêu trở về để cười và nói với cô ta rằng lời chia tay chỉ là câu nói đùa mà thôi.


http://www.youtube.com/watch?v=8ic-TfPUXao

Koibito yo
Mayumi Itsuwa

Karehachiru yuugurewa kuruhi no samusa wo monogatari.
Ame nikowareta benchi niwa ai wo sasayaku uta mo nai

Koitbitoyo, sobaniite
Kogoeru watashi no sobaniiteyo
Soshite hitokoto
Kono wakarebanashiga
Jodandayoto
Waratte hoshii

Jarimichi wo kake ashide Marathon hitoga ikisugiru
Marude bokyaku nozomuyoni tomaru watashi wo sasotteiru

Koibitoyo, sayonara
Kisetsuwa megutte kurukedo
Anohi no futari yoino nagareboshi
Hikatte wa kieru mujo no yume yo

Koitbitoyo, sobaniite
Kogoeru watashi no sobaniiteyo
Soshite hitokoto
Kono wakarebanashiga
Jodandayoto
Waratte hoshii



Người yêu dấu
Kazenka

Những chiếc lá thu rơi rụng như nói rằng mùa đông đang đến gần
Chẳng còn bản tình ca nào vang lên trong cõi lòng tan nát của người ngồi trên chiếc ghế đá công viên dưới cơn mưa

Người yêu dấu ơi, hãy đến bên em
Hãy đến bên em trong chiều lạnh giá
Với nụ cười trên môi
Và nói cùng em rằng
lời chia tay kia
chỉ là đùa mà thôi

Những bước chân của người đàn ông chạy bộ đang dần xa trên con đường rải sỏi
Như khuyên em – người vẫn còn ngồi lại: hãy quên đi tất cả

Người yêu dấu ơi, tạm biệt anh
Dẫu thế nào thì bốn mùa vẫn nối tiếp nhau đến trong đời
Chuyện của đôi ta giờ như vì sao băng trong đêm nao, sáng ngời rồi vụt tắt
Tựa một giấc mơ dài đã trôi qua

Người yêu dấu ơi, hãy đến bên em
Hãy đến bên em trong chiều lạnh giá
Với nụ cười trên môi
Và nói cùng em rằng
lời chia tay kia
chỉ là đùa mà thôi


Tạm dịch:

Hoàng hôn với những chiếc lá thu vàng rơi rụng báo hiệu những ngày giá lạnh đang đến. Ðã hết rồi những bản tình ca, còn chăng là mưa rơi trên chiếc ghế xiêu vẹo. Người yêu dấu ơi, hãy về với tôi, hãy cười và nói với tôi rằng câu nói chia tay chỉ là lời nói đùa mà thôi.

Người chạy bộ ngang qua trên con đường đá sỏi như muốn nói với tôi đang ngồi yên như tượng đá, hãy quên đi tất cả. Người yêu dấu ơi, mùa này tiếp nối mùa kia, nhưng hai người ngày nào giờ đã chia xa. Một ánh sao rơi, chợt sáng lên rồi vụt tắt trên bầu trời của đêm hôm đó, mang theo giấc mơ tình yêu vô tình. Người yêu dấu ơi, hãy về với tôi, hãy cười và nói với tôi rằng câu nói chia tay chỉ là lời nói đùa mà thôi.

Friday, November 13, 2009

KỶ NGUYÊN THỊNH ĐẾ

Bao nhiêu ký ức đẹp đẽ làm tái hiện cuộc đời này
Những hình ảnh đẹp năm nào,
Sao mịt mùng giữa cuộc sống nhân gian
Đã bao lần thiếp bồi hồi nhớ lại
Hình bóng chàng hiên ngang trong gió
Vết chân chàng in dấu chốn bụi trần,
Vẫn còn hiển hiện trong nhân gian
Bao nhớ nhung đợi chờ, khắc khoải
Làm mờ đi khoảng cách khôn đo
Giữa cuộc sống đẹp tươi và cái chết
Càn khôn chuyển vần, hoa nở trăng mờ
Chàng là khúc nhạc tình ngân mãi...
Ngân mãi trong lòng thiếp...

Thursday, February 19, 2009

ĐĂNG U CHÂU ĐÀI CA (TRẦN TỬ NGANG - 陳子昂)



登幽州臺哥

Đăng U Châu đài ca

Bài hát lên đài U Châu (Người dịch: Tương Như)

前不見古人,
後不見來賈。
念天地之悠悠,
獨愴然而涕下。

Tiền bất kiến cổ nhân,
Hậu bất kiến lai giả.
Niệm thiên địa chi du du,
Ðộc sảng nhiên nhi thế há.

Ngưòi trước chẳng thấy ai
Người sau thì chưa thấy
Gẫm trời đất thật vô cùng
Một mình tuôn dòng lệ.

Nguyệt Hạ Độc Chước


月下独酌

花间一壶酒
独酌无相亲
举杯邀明月
对影成三人
月既不解饮
影徒随我身
暂伴月将影
行乐须及春
我歌月徘徊
我舞影凌乱
醒时同交欢
醉后各分散
永结无情游
相期邈云汉

李白


Nguyệt hạ độc chước

Hoa gian nhất hồ tửu
Độc chước vô tương thân
Cử bôi yêu minh nguyệt
Đối ảnh thành tam nhân
Nguyệt kí bất giải ẩm
Ảnh đồ tuỳ ngã thân
Tạm bạn nguyệt tương ảnh
Hành lạc tu cập xuân
Ngã ca nguyệt bồi hồi
Ngã vũ ảnh linh loạn
Tỉnh thì đồng giao hoan
Tuý hậu các phân tán
Vĩnh kết vô tình du
Tương kỳ mạc phân tán

Dịch nghĩa:

Uống rượu một mình dưới trăng

Giữa hoa một hồ rượu
Một mình rót uống không người thân
Nâng chén mời trăng sáng
Cùng bóng mình thành ba người
Trăng không biết uống rượu
Bóng thì theo thân mình
Tạm kết bạn với trăng và bóng
Vui cho kịp với ngày xuân
Ta hát trăng cũng bồi hồi
Ta múa trăng cũng quay cuồng
Khi tỉnh cùng vui với nhau
Say rồi đều tan tác
Tình giao kết buộc nhau lại mãi chi
Hẹn hò nhau trên tít Vân Hán (sông Ngân Hà)

Friday, February 13, 2009

Nữ nhi tình



Photobucket


Uyên ương song tê điệp song phi
Mãn viên xuân sắc nhạ nhân túy
Tiễu tiễu vấn thánh tăng
Nữ nhi mỹ bất mỹ
Nữ nhi mỹ bất mỹ
Thuyết thập ma vương quyền phú quý
Phạ thập ma giới luật thanh quy
Chỉ nguyện thiên trường địa cửu
Dữ ngã ý trung nhân nhi khẩn tương tùy
Ái luyến y, ái luyến y
Nguyện kim sinh thường tương tùy

Dịch nghĩa:

Đôi uyên ương cùng đậu, đôi bướm cùng bay
Khắp vườn, xuân sắc khiến người say đắm
Lén lút hỏi thánh tăng:
Nữ nhi có đẹp hay không ?
Nữ nhi có đẹp hay không ?
Kể làm gì vương quyền phú quý
Ngại làm chi giới luật thanh quy
Chỉ muốn trời đất lâu dài
Được cùng với người trong lòng ta mãi sát bên nhau
Yêu thương chàng, yêu thương chàng
Muốn kiếp này luôn được ở bên nhau.

Tương kiến nan, biệt diệc nan (Gặp nhau khó, biệt ly khó)

Tương kiến nan, biệt diệc nan,
Chẩm tố giá trung ngữ vạn thiên
Ngã nhu tình vạn chủng, tha khứ chí canh kiên
Chỉ oán kim sinh vô duyên
Đạo bất tận thanh thanh trân trọng,
Mặc mặc địa thuyết phúc bằng an
Nhân gian sự thường nan toại nhân nguyện
Thả khán minh nguyệt hựu hữu kỉ hồi viên
Viễn khứ hĩ, viễn khứ hĩ
Tòng kim hậu hồn oanh mộng khiên.

Dịch ý :

Gặp nhau khó, biệt ly càng khó
Bao nhiêu tâm sự đều giấu hết trong lòng
Thiếp nhu tình sâu nặng,
Nhưng chí chàng lại càng quyết ra đi.
Chỉ oán kiếp này không có duyên phận.
Nói không hết những điều mến yêu trân trọng
Đất này rầu rầu chúc chàng bình an lên đường.
Chuyện đời thường khó toại lòng người,
Đành ngắm vầng trăng sáng đã bao lần tròn.
Người đã đi, người đã đi,
Sau này chỉ gặp người trong mộng mà thôi.
Một bài viết rất hay về Đường Tăng ở Tây Lương nữ quốc (duyên kiếp này, phận kiếp sau).
http://blog.360.yahoo.com/blog-qmlDec41dKdVjAdm2h3pGkjjTsma0DY-?cq=1&p=160

Sunday, July 29, 2007

Đường Tăng
Tác giả: Trương Quốc Dũng

Đêm cuối cuộc trường chinh đầy gian khổ, ngày mai vào yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật. Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được. Suốt cuộc đời tâm nguyện tới cõi này, giờ đây khi sắp trút bỏ kiếp người, ông bỗng thấy lòng day dứt.

Nhiều ngày nay, thân thể Đường Tăng đã rã rời, đầu óc đầy mộng mị, tay biếng lần tràng hạt. Tâm linh như muốn níu chân dừng lại. Máu ông nhức nhối thấm lần cuối qua tim, cứa vào quá khứ đau xé. Ông nhớ tới những người sinh thành ra mình. Tinh cha, huyết mẹ tạo nên mà bao nhiêu năm nay ông không một lần thắp hương, không một lần nhắc nhở.

Chặng đường dài tới đất Phật khiến trái tim ông dần chai sạn. Ông đã quá nhiều lần phải lạy lục, cầu khẩn các thần thánh lớn bé, đã quá nhiều lần giẫm đạp lên xác máu yêu ma xa gần, chỉ với một mục đích: mau thành chính quả. Ông thương người. Nhưng đêm nay, trước ranh giới cuối cùng của cõi Người và Phật, ông chợt hiểu ra cội rẽ của tình thương ấy. Mỗi lần cứu giúp con người, ông chỉ thầm tính toán như xây thêm cho mình một bậc thang tới Phật đài.

Nhiều lần Đường Tăng đã tự hỏi tại sao nước mắt mình ngày càng lạnh giá. Giờ đây ông thầm biết, trên con đường thỉnh kinh về cứu rỗi người đời, ông đã dần dần xa lạ với con người.

Ông trở mình, thở dài: không là người, ta sẽ là ai ? Yêu quái cản đường, biết bao kẻ chính từ trên đây xuống, pháp thuật vô biên, ác nghiệt vô cùng. Ta nhập vào chốn ấy biết rồi thành Phật hay ma ?

Đường Tăng chợt nhói trong tim. Ông khẻ rên lên, hai tay ôm ngực. Mở mắt thấy các đệ tử đang đứng bên giường nhìn ông âu lo. Cả ba hình như không ngủ.

Đường Tăng thở hắt: "Không sao đâu. Ta chỉ chợt nhớ tới ngày xưa". Nói rồi lại nhắm mắt.

Nghe tiếng Ngộ Không: "Xin thầy đừng tự dối lòng. Thầy đang nhớ cả kiếp người". -- Đường Tăng rùng mình khi giọng Ngộ Không quá u uất -- "Con từ đá sinh ra. Coi thường cả thần thánh, yêu ma, chỉ mong được thành người. Thầy đã là người lại tự bỏ mình đi tìm hồn phách khác. Đêm nay sao khỏi xót xa".

Bát Giới cười khẽ: "Làm người có gì vui. Chúng ta đã dốc lòng theo đạo, ngày mai được lên chốn thần tiên, sung sướng biết bao nhiêu. Thầy đừng luyến tiếc".

Sa Tăng an ủi: "Thầy trò mình sắp hóa Phật mang đạo xuống khai sáng cho loài người. Công quả vĩ đại lắm".

Đường Tăng lắc đầu, nằm im hồi lâu, hai tay vẫn đặt lên tim, mắt vẫn nhắm, nước mắt trào ra ấm nóng lại. Rồi như trăn trối: "Ta ước gì đêm nay đừng sáng. Ta đau đớn cho mười mấy năm viễn du. Ngộ Không ơi ! Một đời con mong được thành người thì bị bắt ép phải theo ta để thành Phật. Bát Giới tự dối mình giác ngộ thật ra chỉ là đi tìm một chốn hoan lạc mới. Sa Tăng rời cõi u mê này sang cõi hoan tưởng khác mà lại hy vọng khai sáng. Còn ta ? Không còn là người, không phải là người thì làm sao đồng cảm mà đòi khai sáng, cứu vớt con người".

Ngộ Không sụp xuống nắm tay thầy nghẹn ngào: "Thầy đã nhận ra chân lý. Nhưng chậm quá rồi".

Đường về. Qua sông. Thiên sứ cười và chỉ cho Đường Tăng thấy thân xác ông đang trôi dạt dưới cầu.

Nhưng Đường Tăng đã không nghe thấy gì nữa. Đôi mắt vô hồn.


*Truyện ngắn này được trao giải nhất do bán nguyệt san Thế Giới Mới tổ chức năm 1994.